Thôi chi bằng…như cọng cỏ nhỏ nhoi.
Ta cứ sống hồn nhiên như hoa dại
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | ||||
4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 |
11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 |
18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 |
25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 |
UY và ÂN
lãnh đạo bản thân,nghe thoáng qua thì thú thật “ấy náy làm sao”.
Bạn nên dùng uy lực hay uy quyền,
TRONG gia đình, uy lực hay uy quyền là cha là mẹ là anh là chị…
TRONG xã hội hay công việc, như một bậc cấp trên hay trình độ cao thấp,từ đó với thái độ “cởi mở hay nghiêm khắc?”
Tuy nhiên, nếu có chút ÂN, ân tình trong mọi tình huống vì ít nhiều chúng ta là người phương đông?
có lẻ,có uy có ân: cân bằng – mỗi ngày tiến một tí?
vậy thì…
Đời vốn dĩ…chỉ như là vở kịch
Nhập vai rồi chưa chắc đã tròn vai
Mình nhận ra thương yêu sâu đậm thế
Sẽ nhạt đi sau một tiếng thở dài.
Trái tim non quên mất sự yếu mềm
Rồi một lúc…nghe cuộc đời tha thiết
Lại thấy lòng buốt nhói ở trong tim.
Cuộc đời có mấy chân tình sâu đậm
Mấy người thương như mãi thuở ban đầu
Chỉ tới khi ta bước qua vực thẳm
Mới hiểu rằng tha thiết ấy là đâu.
Cả tin quá trái tim mình thương tổn
Sống đa nghi đời nhạt tựa nước ngòi
Khôn ngoan quá cũng có ngày ngã ngựa
Thôi chi bằng…như cọng cỏ nhỏ nhoi.
Mặc kệ đời rộng dài và to lớn
Mặc riêng ai tha thiết tựa mây trời
Ta nông cạn như cơi trầu têm dở
Mặc bao người sâu sắc tựa biển khơi.
Ta cứ sống hồn nhiên như hoa dại
Mặc thương yêu như gió thổi bên trời
Mặc cảm xúc có những ngày khô héo
Vẫn trắng ngần…ngay cả lúc đơn côi…!
VỞ KỊCH ĐỜI
Biết là khó nhưng cứ thử Nhẫn đi
Bạn sẽ thấy không gì là không thể
Ai sống sao mình cũng nên mặc kệ
Vì chính mình đâu có thể cần tranh.
Cứ Nhẫn đi rồi sẽ thấy yên lành
Nhẫn chân thành Nhẫn để dành an ổn
Cứ Nhẫn đi sẽ thành người Khiêm tốn
Có được Nhẫn rồi mình làm vốn tiêu dần.
Cứ Nhẫn đi sẽ tìm được Chân thành
Nhẫn ẩn danh Nhẫn vì đành phải Nhẫn
Bởi cuộc sống đâu có chỉ tường tận
Mà không ít lần muốn hỏi tận trời xanh.
Cứ Nhẫn đi cho cuộc sống an lành…!
NHẪN…
– Trần thị ThuỚ –
những lúc thế này…,bạn ở đâu?
bạn sẽ bỏ chạy thật xa? và gào thét? và ơn trên sẽ đưa đôi vai bạn tựa?
cha…mẹ…anh…em…và rất nhiều chiến hữu sẽ hiện hình chăng?
bạn đã vào hoàn cảnh vấp ngã này chưa?
thật thú vị?
bạn nên vui hay khóc lặng thầm??
bạn hãy tự đối diện những vết thương và tự chữa lành?
Người có biết trần gian là quán trọ
Vừa thanh xuân thoắt cái đã bạc đầu
Đời vội vã còn ta thì lơ đễnh
Lạc nhau rồi sao tính cuộc bể dâu?
Người có biết cuộc đời vô thường lắm
Buông bỏ đi sao cứ phải dày vò….
…………
@Dr.Hoa Xà
Cha Thương Yêu
Có lẽ năm này là năm đáng nhớ nhất cuộc đời con. Con đã trải qua một câu chuyện buồn nhất trong đời con. Đã 2 năm kể từ ngày ấy đến bây giờ con đã không còn được đón giao thừa ở nhà mình. Năm nay con tự nhủ lòng sẽ về đón giao thừa cùng với gia đình mình có ba có mẹ có anh chị em…nhưng tiếc thay điều đó quá muộn vì con không còn ba nữa ba ơi. Ngôi nhà hạnh phúc nhất là có đầy đủ ba và mẹ…giờ đây hạnh phúc của con đã bớt đi một nữa những tâm sự buồn vui giờ đây chỉ biết cất giấu trong lòng thôi ba ơi. Sự thiếu vắng ba có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời con. Và con phải đối diện và chấp nhận điều đó.
Nhớ cha
“Có lẽ chẳng nên quên điều đơn giản vô cùng của cuộc sống là chúng ta được sinh ra trong cuộc đời này là để yêu thương nhau chứ không phải để thù ghét nhau.
Sống và cứ mãi mãi có một tấm lòng nhân hậu sẵn sàng biết tha thứ và độ lượng thì cuộc đời không thể nào không đẹp hơn lên được.”
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
- dấu chân âm thầm,như một tài sản chân tình
- Top 100 và cái chỉ nhẹ
- phòng bệnh hơn chữa bệnh?
- Được việc-được chuyện-được gì nửa?
- nụ cười tháng 10
- chuyện bên lề
- Daily Outfit
- Dr.Hoa Xà xin chào
- HOA XÀ GIẢI ĐỘC – Functions
- Inspiration
- IP L&LAW
- Khoa học phổ thông
- Lifestyle
- Nghiên cứu khoa học
- Ngồi xuống uống trà
- Start-Up EURÉKA
- Uncategorized
- VNUSLAB