Bình yên đến từ đâu?
Ngồi xuống uống trà,bạn đã cảm nhận chưa? Dr.Hoa Xà mời trà
BÌNH YÊN – BẠN/ BẢN THÂN mời trà https://hoaxa.vn/moi-tra-1078.html
Sai + Lầm = sai lầm! Little remains to be said.
Sự khác biệt thật sự mới và gần mới!
khởi đầu thêm gần nhau hơn?
@Dr.Hoa Xà
Bình yên như một tách trà
8August 2023 ✍🏻
Tiktok https://www.tiktok.com/@drhoaxa #RDCIP https://rdcip.com/gioi-thieu #YOUTUBE https://www.youtube.com/@TheDrHoaXaChannel/featured Fanpgae https://www.facebook.com/trahoaxa/ or HOA XÀ GIẢI ĐỘC về chúng tôi https://hoaxa.vn/ve-chung-toi
ngồi xuống uống trà,Dr.Hoa Xà mời trà và câu chuyện https://hoaxa.vn/category/hoa-xa-giai-doc-functions UNG THƯ một chủ đề không chỉ riêng ai https://nld.com.vn/khoa-hoc/nghien-cuu-thuoc-ho-tro-chua-ung-thu-20121212092939777.htmcâu chuyện bên lề “BÁN MẤT NIỀM VUI”
Nhà bà hoàn cảnh rất nghèo
Quẩn quanh có mỗi con mèo tìm vui
Chồng thì đã mất lâu rồi
Lúc đi đánh giặc ở nơi chiến trường
Hòa bình trở lại quê hương
Thế nhưng bóng dáng người thương đâu còn
Một mình ở vậy nuôi con
Chăm nom giấc ngủ miếng ngon hết mình
Lớn lên chúng lập gia đình
Đi tìm hạnh phúc yên bình mai sau
Để bà vò võ canh thâu
Kiếm cua kiếm ốc cháo rau qua ngày
Niềm vui từ trước tới nay
Có đôi mèo nhỏ vui vầy sớm hôm
Đói ăn kêu réo mỏi mồm
Thương tình bà lại sẻ cơm ăn cùng
Mấy hôm mưa gió bão bùng
Gạo xay dự trữ trong thùng vơi đi
Hoang mang chả biết làm gì
Mãi sau mới biết chung quy : bởi nghèo
Trong nhà còn mỗi cặp mèo
Sớm hôm nhảy nhót bám đeo quanh mình
Tuy rằng bọn chúng lặng thinh
Nhưng mà sống rất có tình đó nha
Tiếc rằng tài sản trong nhà
Hết nên bà phải đem ra ngoài đường
Chỉ mong họ rủ lòng thương
Mua về chăm sóc bình thường là xong
Đồng thời bà kiếm ít đồng
Sở xoay trong lúc đói lòng lê thê
Khi nào con cháu trở về
Đoàn viên ấm mảnh tình quê mong chờ
Tiếc rằng cuộc sống bây giờ
Vì tiền có thể ngó lơ thân tình
Ai ơi hai tiếng “gia đình”
Sống sao đừng để họ khinh họ cười
ngồi xuống uống trà https://www.youtube.com/watch?v=kOn67jV52jc
VNUSLAB
Thí…nghiệm, thí rồi nghiệm?
XANH
Chuyện Hoa Xà là đây chăng?
“NGẪM” nó vẫn vậy! ai khóc và ai vui?