Tâm rỗng lặng – trong sáng như con trẻ là tâm bình thường trí
Nếu gặp người nóng tính
Hãy nhẹ nhàng nhìn thôi
Không cần phải lẩn tránh
Chưa hỏi đừng hé môi
Hãy nhẹ nhàng chia tay
Lặng lẽ không cần nói
Ngọt ngào đừng mê say
Nếu gặp người hay giận
Hãy nhẹ nhàng mỉm cười
Giao tiếp luôn cẩn thận
Để người được vui tươi
Nếu gặp điều trái ý
Hãy nhẹ nhàng tìm ra
Nguyên nhân của sự lý
Đừng vội trách người ta
Nếu gặp điều cay đắng
Hãy nhẹ nhàng đừng sân
Dù tình đời bạc trắng
Tất cả có nguyên nhân
Nếu gặp điều đau khổ
Hãy nhẹ nhàng vươn lên
Đừng chùn bước tại chỗ
Lấy khổ đau làm nền
Nếu gặp điều bất hạnh
Hãy nhẹ nhàng đi qua
Không cần phải trốn tránh
Chuyện nhỏ cõi ta bà.
Vô Thường
-Đạo Phật Trong Trái Tim Tôi-
H | B | T | N | S | B | C |
---|---|---|---|---|---|---|
1 | 2 | 3 | ||||
4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 |
11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 |
18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 |
25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 |
- dấu chân âm thầm,như một tài sản chân tình
- Top 100 và cái chỉ nhẹ
- phòng bệnh hơn chữa bệnh?
- Được việc-được chuyện-được gì nửa?
- nụ cười tháng 10
VỊ ĐỜI
Một kiếp nhân sinh lắm đoạn trường
Người người mang đến những tơ vương
Đau thương , hỉ nộ hằn sâu vết
Ái ố, khóc cười, YÊU – HẬN – THƯƠNG
Đắng chát ngọt Bùi ta tạo ra
Gập ghềnh nhân thế ai chẳng qua
Đớn đau tận cùng thành mạnh mẽ
Sang giàu … nghèo khó … cách bao xa?!
Ta đến nhân gian để làm gì ?!
Ngắm cuộc Hồng Trần rồi ra đi?!
Nếm vị ngọt bùi, chua, mặn,chát
Để thấu ấm nồng … xót chia ly!
Ngẫm xem khoảng cách giữa ghét thương
Giữa thích và yêu để đo lường
Giữa sống và chết nơi nhân thế
Cảm đời hạnh phúc hay thê lương!
Thì ra đời lắm vị khác nhau
Niềm vui hoà lẫn với thương đau
Hạnh phúc đan xen cùng khó nhọc
Tươi trẻ dần chen với úa nhàu
Tự nhắc bản thân chớ u sầu
Bốn mùa luân chuyển nối đuôi nhau
Thu đi , Đông lại rồi Xuân tới
Ngoảnh mặt sớm mai tóc bạc màu…!
Đồng Ánh Liễu
@Dr.Hoa Xà
Sẽ có ngày ta bỏ lại sau lưng
Những buồn vui và nỗi niềm sâu kín
Bỏ lại cả sợi tơ trời giăng bện
Đã bao năm vướng bận cả cõi lòng.
Đến một ngày ta chẳng thể nhớ mong
Chuyện tình xưa ta gửi vào trong gió
Thổi cuốn đi cho tan vào hoa cỏ
Để trở về bên cạnh cõi hồn ta.
Có một ngày ta sẽ phải rời xa
Đành bỏ lại phía sau mình mọi thứ
Để người xưa một mình nơi cảnh cũ
Giữa trời chiều hun hút ánh tà dương.
Ta sẽ đi đến đoạn cuối con đường
Nơi đích đến của cuộc đời hữu hạn
Nơi cuối cùng sau bao nhiêu năm tháng
Vượt thăng trầm tìm hạnh phúc bình an.
Đến một ngày ta sẽ phải sẵn sàng
Lòng thanh thản cho hành trình sau cuối
Hòa theo gió trở về nơi cát bụi
Trả cho đời trọn hạnh phúc niềm đau./.
CÓ MỘT NGÀY NHƯ THẾ
– Nguyễn Thị Hồng Ánh –
Chúng ta những tưởng mọi thứ sẽ còn mãi, nên mới tham đắm hoài. Đến ngày biến mất lại trách trời trách người.
Đâu hay đều là duyên nhân quả, trả vay vay trả. Có gì đâu phải bận lòng.
Tiền tài lúc có lúc mất. Danh vọng lúc nên lúc xuống. Sắc đẹp rồi cũng tàn phai.
Sống đến hơn nửa đời người mà vẫn không thể nhận ra. Quả thật đáng tiếc.
Cuộc đời phù vân này, có gì của ta đâu mà cứ nhận hoài. Đều chỉ là duyên tan hợp. Vì có duyên nên tụ thành hình sắc. Hết duyên tự động rã tan. Chẳng thể giữ lại.
Vậy mà cứ mộng tưởng hoài, tham mãi không nỡ buông. Vạn kiếp vẫn chỉ luẩn quẩn mãi trong vòng được mất hơn thua mà thôi